THKT – Chương 2


Tử Dương vương phủ, nhà thuỷ tạ hóng gió.

Huyền Tấn toàn thân áo tím mềm mại, tóc cột bằng sí quan vàng, bộ dạng lười biếng ở bên lan can ngồi phơi nắng. Nhấc lên chén rượu, hung hăng oán hận một hơi uống cạn rượu.

Mấy người hầu hạ đứng bên cạnh lén lút thở ra hơi lớn, nhìn Tử Dương Vương Gia vừa mới vô cùng phẫn nộ, bọn họ thiếu chút nữa cho rằng Vương gia sẽ đem luôn cái chén nuốt vào bụng.

“Rót đầy!”

Ly rượu trống không  nặng nề để xuống, gương mặt tuấn tú của Huyền Tấn biến thành màu đen âm u. Mới vừa rồi nâng ly y thật sự là nghĩ đến Yến Khinh Hầu, hận không thể đem hắn cắn cho nát bét.

Đều là tên đáng ghét kia hại y bị hoàng huynh phạt trông coi hoàng lăng mấy tháng, nếu không nhờ mẫu hậu cầu tình, sợ rằng hiện tại y còn ở hoàng lăng cùng liệt tổ liệt tông uống rượu giải sầu.

“Yến Khinh Hầu…”  Y nghiến răng, bưng lên chén rượu nha hoàn rót đầy, lần thứ hai uống một hơi cạn sạch, bỗn nhiên đứng dậy liền hướng cửu khúc trên cầu đi.

“Vương gia, ngài đi đâu?” Các tùy tòng hoảng hốt vội vàng đuổi theo.

“Bản vương phải rời khỏi phủ.” Huyền Tấn lên bờ đi thẳng đến cửa lớn.

Hồi kinh còn tưởng rằng có thể giống như trước kia tiếp tục cuộc sống ăn chơi đàng điếm, ai biết đoàn viên cung yến qua đi, hoàng huynh tám phần mười chính là bị Yến Khinh Hầu xui khiến, lật mặt với y, truyền xuống một đạo thánh chỉ, muốn y đóng cửa sửa tính không cần lên triều nghị sự, còn bắt buộc phủ tổng quản mỗi ngày đều báo cáo nhất cử nhất động, không phải là muốn mạng của y sao?

Phái người tiến cung kể khổ với mẫu hậu, mẫu hậu từ trước đến nay cưng chiều mình nhất lại khoanh tay đứng nhìn, cho người nhắn lại.

“Ngươi đã từng đắc tội qua Yến Khinh Hầu, hoàng huynh ngươi chịu nghe lời mẫu hậu cho ngươi hồi kinh đã là phá lệ khai ân. Ngươi lại cứ cho là thông minh, quay sang Yến Khinh Hầu kêu ‘hoàng tẩu’. Ôi, ngươi ngoan ngoãn ở trong phủ đợi đi, đừng có mà lại chọc hoàng huynh ngươi tức giận.Qua một thời gian, bực bội trong người hoàng huynh ngươi cũng tự nhiên biến mất thôi.”

Còn muốn bao lâu nữa? Y cũng buồn bực đến dài lông rồi! Đã không thấy long nhan hớn hở của hoàng huynh, ngược lại tùy tùng thị vệ trong phủ được tổng quản dặn mỗi ngày đều phải trông chừng mình.
Hắn chính là Tử Dương vương gia nha, làm thế này  thật sự là uất ức cực độ!

Ngày hôm nay, chính là hội chùa mỗi năm một lần trong kinh thành.  Tìm trên đường còn có rất nhiều đầu bảng đấu thơ xinh đẹp, nơi phong lưu như này, sao có thể không có bóng dáng Tử Dương vương y được?

“Đừng cản bản vương!”

Y không nhịn được đẩy mấy người thị vệ trước mặt, nhấc chân hướng ngoài cửa nhảy qua, mới vừa bước ra một chân, liền bị mọi người kiên quyết tóm trở về.

“Vương gia, đắc tội. Hoàng thượng có chỉ, ngài không thể ra cửa!”

Huyền Tấn tức giận gào thét: “Bản vương sao lại nuôi mấy tên ăn hại như các ngươi! Các ngươi không thể làm bộ không trông thấy bản vương đi ra sao? Có tin bổng lộc tháng này còn có tháng sau bản vương trừ  hết không?”

Sau đó mọi người nhìn nhau, rất ăn ý cùng nhau lắc đầu. Không có gì ăn chỉ là chuyện nhỏ, nếu như bị hoàng đế phát hiện bọn họ thất trách, kiểu gì cũng xác định rơi đầu.

Mắt thấy vô vọng ra khỏi cửa, Huyền Tấn nổi giận đùng đùng đi trở về.

“Vương gia, ngài muốn đi đâu?” Một thị vệ nhanh trí sợ Huyền Tấn trốn ra bằng của sau, một đường chạy chậm theo sát không thôi.

Huyền Tấn chợt dừng chân, khuôn mặt tuấn tú kéo căng, phun ra hai chữ: “Nhà xí.”

Chậm rãi rửa hai tay, Huyền Tấn vừa dùng khăn gấm lau khô tay, vừa chạy ra ngoài.

Thấy người thị vệ kia vẫn còn vô cùng trung thành với cương vị công tác ngồi ở bên ngoài, trong bụng thầm mắng, chỉ chớp mắt, lại có chủ kiến, hướng thị vệ kia ngoắc ngón tay.

“Đến đây. Bản vương hỏi ngươi, một mình ngươi bổng lộc một tháng được bao nhiêu?”

Thị vệ cúi đầu tính toán một chút, “Hồi Vương gia, tổng cộng đúng hai mươi lượng bạc.”

Hắn khẩn trương ngẩng đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Vương gia, ngài sẽ không muốn trừ hai tháng lương của tiểu nhân chứ?”

“Yên tâm.” Huyền Tấn ném khăn lau tay, hời hợt nói: “Chỉ cần ngươi đáp ứng bản vương một việc, bản vương không những trừ bổng lộc ngươi, còn có thể ban cho ngươi nghìn lượng bạc trắng.”

Thị vệ vô cùng kinh nói cũng nói lắp: “Vương, Vương gia, có thật không?”

Huyền Tấn sừng sộ lên, “Bản vương hứa khen thưởng, lúc nào từng nuốt lời chưa?mau, đi lấy y phục thị vệ cho bản vương thay, ngày mai ngươi cũng có thể đi phòng lương lĩnh nghìn lượng bạc trắng.”

Thị vệ kia lập tức phản ứng nhanh, Huyền Tấn muốn giả mạo thị vệ chuồn ra phủ khứ, mặt hắn nhịn không được lộ ra vẻ do dự.

“Cái này…”

“Bản vương chỉ là đi ra ngoài dạo một vòng, trước khi trời tối nhất định hồi phủ, sẽ không để cho người khác phát hiện.”

Huyền Tấn hạ xuống tư thái, tiếp tục dụ dỗ thị vệ kia:

“Nếu như ngươi ngại ít, bản vương lại thêm ngươi một nghìn lượng.”

“Hai, hai nghìn lượng?” Hai mắt thị vệ tỏa ánh sáng, hô hấp có chút khó khăn.

“Không sai.” Huyền Tấn bỗng đổi lại vẻ mặt không vui, nói: “Ngươi nếu không có dũng khí thì lui ra, bản vương tìm người khác thương lượng…”

Vừa nghe nói tới tay ngân lượng muốn bay đi, thị vệ như thỏ trúng tên bỗng dưng ngồi dậy.”Không không không! Tiểu nhân đi lấy y phục, Vương gia ngài chờ.” Lập tức dùng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài.


Hầu hạ Huyền Tấn thay xong y phục thị vệ trong phủ, thị vệ còn lấy lòng đem lệnh bài lúc làm nhiệm vụ cũng dâng lên trước mặt Huyền Tấn, cười nói: “Vương gia đeo cái này vào, thuật lợi ra vào.”
Huyền Tấn hài lòng cầm lệnh bài, sau đó lấy nhánh cỏ vo nát, bôi lên mặt một mảnh trắng xanh, lại tìm cánh hoa bóp ra mấy giọt điểm trên mặt, nghênh ngang đi qua hậu viện, thẳng về phía cửa chính.

“Này, mặt của ngươi sao thế? chuyện gì xảy ra?” Thị vệ ngoài cửa không khỏi bị y làm giật mình.

Huyền Tấn cố ý thay đổi đầu lưỡi, nói:

“Không biết, tự nhiên mọc ra mấy lấm tấm, toàn thân còn ngứa không chịu được, muốn tìm đại phu xem một chút.” Vừa nói vừa còn vươn tay ra sau lưng gãi gãi.

Mấy người kia sợ bị lây bệnh, đều lẩn rất xa, không ngừng vội vàng phất tay.

“Nhanh đi tìm đại phu đi, đừng lây cho mọi người.”

“Được được.” Huyền Tấn gật đầu, liền chạy vọt khỏi vương phủ.
Quẹo qua mấy vòng, cho đến khi không thể trông thấy mái ngói cong cong vương phủ Tử Dương, lúc này Huyền Tấn mới dừng lại, cười to: “Một đám vô dụng, còn muốn ngăn trở bản vương đi hát uống hoa tửu, không biết tự lượng sức mình.”

Y khinh thường ngẩng đầu nhìn bốn phía. Đầu tiên phải tìm chỗ có nước rửa mặt mới được.
Phía trước vừa khéo có một dòng suối róc rách chảy. Y ngồi xổm người xuống, đang rửa mặt, trước mắt thấy có tiếng vó ngựa chạy gấp.

Chẳng lẽ là thị vệ phát hiện khác thường đuổi theo tới? Huyền Tấn ngẩng đầu vừa định xem cho rõ, một con ngựa phi qua, bắn tung tóe nước bùn lên mặt y.

“Hỗn trướng!” Huyền Tấn giận dữ, nhảy dựng chỉ vào bóng lưng hồng y nam tử cao to chửi ầm lên: “Tên điêu dân nào đi đường không có mắt, dám, ách, khụ khụ…”

Liên tiếp hơn mười con tuấn mã trước sau phi qua, văng cho cả người y ướt đẫm.

Huyền Tấn ngay cả thở cũng phát run,mắng cũng không kịp mắng.

Chỉ thấy con ngựa phi sau cùng một thiếu niên mặc hoàng y quay đầu hướng y cười đáp lại: “Đắc tội.” Sau đó ra roi thúc ngựa, đuổi theo mọi người.

Huyền Tấn nguyên bản đầy bụng lửa giận, thấy mặt thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần, nhất thời quên  luôn tức. Là một mỹ thiếu niên, bắt về vui đùa một chút cũng không tệ. Đáng tiếc đối phương người đông thế mạnh, một mình y, làm liều là không thể.
Y không khỏi tiếc nuối mà lắc đầu, bỏ đi, chính là vẫn nên ra phố tìm vui thôi.


Vào đêm, hoa đăng rực rỡ, sao lấp lánh. Biển người cuộn trào mãnh liệt, đem đường phố nổi danh nhất thành Huyền Long cơ hồ chật như nêm.

Các thanh lâu, nhạc phường đều lấy ra đố đèn* tự chế, lại có nhạc công ca cơ đàn hát góp vui, khắp nơi tràn ngập đàn sáo tà âm (nhạc đồi trụy :)), ngay cả thở cũng đều lộ ra khí tức xinh đẹp nồng mùi son phấn.

[đố đèn (một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường)]

Trong đám người, có một hồng y nam tử vóc dáng cao ngất hít mũi một cái, ngửa mặt lên trời, hắt hơi.

Ánh trăng cùng ánh đèn hắt lên đường nét tực tằng trên mặt hắn, trên gò má phải một vết đao không chỗ che giấu, nhưng không mang đến cảm giác dữ tợn, ngược lại hiện ra vài phần khí khái nam tử, khiến mấy nữ tử phong trần bên cạnh hắn không nhịn được bước chân đi theo, len lén quan sát vị hồng y nam nhân này.

Nam tử cũng chú ý tới, quay sang mấy nữ tử kia cười cười, bỗng nhiên đưa tay kéo một người trong đó: “Muốn nhìn, chi bằng đến ngay chỗ đó, đại gia cởi hết cho ngươi nhìn một cái.”

Nàng kia chính là hoa nhai Lưu Oanh, đã trải qua một tràng vui sướng, nhưng vẫn là lần đầu đụng phải nam nhân ve vãn bên đường, nghe được  người đi đường xung quanh đều cười vang, nàng xấu hổ đỏ mặt nhìn,  khẽ đẩy một chút,  vừng khỏi cánh tay nam nhân chạy thật nhanh.
Nam tử cười ha ha.

Đi sau lưng hắn mười mấy tùy tùng thấy hoa nhai oanh oanh yến yến, cũng không tránh khỏi động tâm, một người đề nghị:

“Đại ca, dù sao mấy ngày nữa mới phải làm chính sự, không bằng đêm nay chơi vui vẻ náo nhiệt một chút.”

Mọi người đồng ý, chỉ có mỹ thiếu niên hoàng sam nhàn nhạt ho khan hai tiếng, nhắc nhở hồng y nam tử: “Sư tôn, nơi trăng hoa ngư long hỗn tạp, hơn nữa ở đây cũng không phải thành Vĩnh Tắc, vẫn là nên cẩn thận.”
Nam tử nhếch cao lông màu, dáng tươi cười hết sức lông bông.”Phượng Vũ, ngươi cũng quá cẩn thận rồi. Ân Trường Hoa còn là bại tướng dưới tay Chu Thiên ta, thì sợ gì?”

 

Mọi người đều phụ họa, như ong vỡ tổ vây quanh nam tử vào một thanh lâu vô cùng khí thế.
Phượng Vũ chỉ có thể lắc đầu.

Sư phụ hắn, quen làm bá chủ trên biển, lời nói hành động đều cực gay gắt. Tuy rằng đã làm tân hoàng đế Câu Bình, nhưng vẫn như trước không bỏ được một thân phỉ khí, thấy đàn bà đa tình liền muốn thượng…
Ách, hắn thế nào lại nói xấu sư tôn? Phượng Vũ thôi oán thầm trong lòng, vội vã theo sau vào thanh lâu.
Nháy mắt, sau khi vào cửa, trực giác nói cho hắn biết phía sau có người rình trộm, đột nhiên quay đầu, người trên đường nhiều như thủy triều, căn bản nhìn không ra có gì khác lạ.

Đại khái là mấy ngày nay vội vàng chạy đi, quá mệt mỏi, đến nỗi tinh thần hoảng hốt. Xem ra nên nghỉ một hồi, tìm một gã sai vặt tay chân nhanh nhẹn, kêu hắn hảo hảo bóp lưng nắn cốt, triệt để thả lỏng một phen.

 


Đó không phải hoàng y thiếu niên ban ngày gặp sao?

Huyền Tấn đang đi dạo trên phố, suy nghĩ nên đến lâu nào tầm hoan, trong lúc vô tình nhìn thấy bóng dáng Phượng Vũ, nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kinh hồng, sắc tâm lại nổi lên.

Một ngày đêm hai bên tương phùng, đơn giản bỏ qua, cũng quá có lỗi với mỹ danh Tử Dương vương phong lưu của y rồi!

Lúc này y đi vào thanh lâu, kéo qua một quy công thưởng thỏi bạc, hỏi thăm chỗ của thiếu niên kia.

“A, ngài nói khách nhân thiếu niên kia hả! Đang ở lầu trên, bên trái phòng thứ.. thứ…  Ôi, đều là ta hồ đồ, không nhớ rõ phòng thứ mấy.” Quy công vỗ ót, trong lúc nhất thời làm thế nào cũng nghĩ không ra, vừa vặn thấy một gã sai vặt mang thùng nước nóng chuẩn bị lên lầu, gã vội vàng nói với Huyền Tấn: “Này, tiểu quỷ kia chính là đem nước tắm cho hoàng y thiếu niên kia đó, ta bảo hắn dẫn ngươi đi tìm.”
“Được rồi.”

Huyền Tấn không đợi quy công nói xong, liền thúc giục gã sai vặt lên lầu.

 

Đi được nửa đoạn thang lầu, y đoạt lấy thùng nước tỏng tay gã sai vặt, nói: “Để ta mang lên là được, ngươi bận thì cứ đi đi.”

Gã sai vặt ‘a’ một tiếng nói: “Thùng nước kia đem đến phòng thứ ba bên trái, bất quá khách nhân ngươi muốn tìm không…’’

“Phòng thứ ba đúng không.’’

Huyền Tấn mở cờ trong bụng, căn bản một chút nhẫn nại nghe gã sai vặt nói hết cũng không có, móc ra khối bạc vụn bỏ vào trong tay gã, xua đuổi: “Đi đi, đi đi!”

“Thế nhưng …” gã sai vặt còn muốn mở miệng, bị Huyền Tấn bực mình đuổi xuống lầu.

Gã nhún vai, giấu bạc vụn, lẩm bẩm:

“Đầu năm nay, quái nhân thật nhiều, lại có người đưa bạc muốn làm sai vặt. Cũng tốt, tiểu ca kêu ta trước tiên chuẩn bị nước nóng cho tên mặt sẹo kia, ta còn đang ngại mặt mũi hắn hung ác, không muốn đi kìa.”
Huyền Tấn xách theo thùng nước đến trước cửa phòng thứ ba bên tay trái, xuyên thấu qua khe cửa khép hờ đã thấy bên trong đặt một thùng gỗ lớn, khói dày đặc.
Một người đưa lưng về phía y, toàn thân ngâm ở trong thùng, chỉ có một khoảng nhỏ bả vai và cổ lộ ra bên ngoài. Mái tóc vừa đen vừa dày tản ra sau ót, mắc trên thùng gỗ.

Thân thể dưới nước, đứng lên nhất định tiêu hồn. Cũng không biết thiếu niên kia có nóng tính hay không, không chịu nổi y lăn qua lăn lại.

Y từ trước đến nay thích nhất là điều giáo thuần hóa mấy thiếu niên mạnh mẽ, quá nhu thuận, ngược lại không đủ vị.

Huyền Tấn một bên miên man suy nghĩ, một bên đẩy cửa mà vào, đi tới cạnh thùng gỗ, đem nước nóng đổ thêm vào, sau đó buông thùng nước, hai tay từ phía sau chợt nắm bả vai trơn bóng của người nọ, cười đến ngả ngớn đắc ý:

“Còn nhớ ta không?”

Y cho rằng thiếu niên sẽ hoảng hốt nhảy dựng lên, ai dè người ngồi ở trong thùng vẫn như cũ ổn định, bọt nước cũng không tràn ra một chút, lại vẫn cười nói:

“Ta tưởng lâu này chỉ có đàn bà, hóa ra cũng có tiểu quan.”

Tiếng cười trầm thấp phóng khoáng, hoàn toàn bất đồng với tiếng thiếu niên kia nói Huyền Tấn bắt gặp ban ngày, phảng ứng đầu tiên của y chính là mình tìm lộn người, vội vã rút tay về, hai tay lại bị người nọ vững vàng bắt được, giống như xích sắt, không chút nào thoát ra.

“Buông tay!” Y cao giọng quát lớn.

“A, mới vừa rồi là ai tới quyến rũ ta a? Lúc này lại giả đứng đắn?”

Người nọ quay đầu, ánh mắt lấp lánh, đáp lại khuôn mặt tuấn tú trắng bệch của Huyền Tấn, tấm tắc hai tiếng: “Sinh ra thật anh tuấn, không giống loại bất nam bất nữ, không sai, rất hợp vị ta.”

“Hợp cái đầu ngươi!” Huyền Tấn giận điên lên.

 

Không tìm được mỹ thiếu niên, lại đụng phải một tên nam nhân nhan sắc cũng tàm tạm, dáng vẻ nói chuyện rất lưu manh, vết sẹo trên mặt kia cho thấy nam nhân này cũng không phải người lương thiện.

Y lần thứ hai cố sức vùng ra, vẫn là không cách nào thoát được hai tay như kìm sắt của nam nhân, vừa vội vừa sợ, bạo gan mà hướng về phía vai tên kia mà cắn.

Chu Thiên nhất thờ sơ suất liền bị cắn, theo bản năng liền hạ một quyền, đem Huyền Tấn đang bừng bừng đẩy lui vài bước.

“Hỗn trướng vương bát đản, lại dám đánh ta!”

Huyền Tấn bưng một bên mặt sưng lên, giận không chịu được, rồi lại kiêng dè thân thủ đối phương tốt, không dám đi tới đánh trả.

Chu Thiên lúc này nghe ra thanh âm người này có chút quen thuộc, lại tỉ mỉ quan sát thân thể Huyền Tấn, kí ức ban ngày bên dòng suối  rất nhanh nhớ lại tình hình, cười nói:

“Hóa ra là ngươi. Này, chê ta ban ngày bắn bùn tung tóe lên người ngươi không đủ, đuổi theo ta tới tận kỹ viện, muốn ta trả ngươi quần áo mới hả?’’

A a! Huyền Tấn được hắn nhắc tỉnh, cũng rõ ràng nam nhân mặt sẹo này ban ngày bắn nước bùn đầy người y, thù mới hận cũ đồng thời xông lên, đầu óc phát hỏa, tiến lên liền cho một đấm.

Chu Thiên đương nhiên không để vào mắt Huyền Tấn đang khua tay múa chân, dù người đang trong thùng tắm nhưng phản ứng lại nhanh, tránh được tập kích, tay không nhanh như chớp phóng đến, kéo vạt áo Huyền Tấn, gắng sức mà lôi.

“Ùm!” Bọt nước văng khắp nơi, cả người Huyền Tấn bị kéo vào trong thùng gỗ, không cẩn thận ngay cả nước tắm cũng uống cả ngụm lớn, hổn hển đứng dậy chửi “mẹ nó!”

“Ha ha ha ha…”Chu Thiên cười lớn, lại không nhịn được lắc đầu.

Thanh niên này tướng mạo không kém, võ công lại tầm thường không đâu vào đâu, mười phần là một tên ngu ngốc.

Nghe được tiếng cười phách lối của nam nhân, Huyền Tấn giận dữ, bất chấp tất cả, đưa tay bóp tử tôn của Chu Thiên. May mà Chu Thiên cảnh giác cao, đúng lúc phát hiện, nhanh chóng bắt lấy hai tay Huyền Tấn, hai mắt nheo lại:

“Này, bảo bối của lão tử là dành cho tình nhân, sao? Ngươi cũng muốn?”

Hắn nói thầm hai tiếng, bỗng nhiên đem hai cánh tay Huyền Tấn bẻ ngoặt phía sau, một tay giữ chặt, tay còn lại để xuống giữa hai chân Huyền Tấn, cách quần áo cầm lấy vật nam tính trà sát loạn một hồi, sau đó dứt khoát thăm dò vào bên trong áo, trắng trợn sàm sỡ.

Hắn ra tay cực kỳ thô lỗ, Huyền Tấn đau đến nhíu mày, bị kỹ xảo Chu Thiên chơi đùa một vòng, rồi lại chịu không nổi kích thích mãnh liệt, eo liền tê dại.

Dục vọng, không tự chủ rục rịch ngẩng đầu trong tay Chu Thiên.

Huyền Tấn bị dục hỏa triền thân, nhưng thấy khóe miệng nam nhân mặt sẹo cong lên đùa cợt ý tứ hàm xúc, y đột nhiên tỉnh táo lại, cong chân, cố sức thoát khỏi ma chưởng của Chu Thiên đang chụp xuống. Y đường đường là Tử Dương vương, cho tới bây giờ đều là y đùa giỡn người khác, sao có thể dễ dàng tha thứ cho loại nhục nhã này.

“Hỗn đản, muốn sống, liền mau dừng tay!”

Sóng to gió lớn gì Chu Thiên chưa trải qua, Huyền Tấn uy hiếp vô lực làm sao coi ra gì, buồn cười trách một tiếng:

“Khẩu khí thật đúng là không nhỏ! Hắc, ta chính là không ngừng tay, ngươi làm gì được ta?”
Ngón tay siết chặt hạ thân Huyền Tấn, thần tốc di chuyển vài cái, cười xem mặt Huyền Tấn đỏ lên, hầu kết chuyển động một hồi, phát ra hai tiếng kêu đau đớn.

Dịch thể so với nước tắm còn nóng hơn, rất nhanh lấy đầy lòng bàn tay hắn.

“Thoải mái đúng không?”

Hắn cố ý đem ngón tay ra khỏi mặt nước, đưa đến trước mặt Huyền Tấn, khiến Huyền Tấn rõ ràng thấy được dịch trắng còn dính vào khe hở, lại dùng đầu lưỡi liếm một chút, ý định khiêu chiến cực hạn xấu hổ  của Huyền Tấn, trêu chọc nói: “Mùi vị cũng không tệ lắm, ngươi muốn nếm thử không?”

Lần đầu tiên trong đời Huyền Tấn đụng tới người vô liêm sỉ như hắn, tức giận không nói lên lời. Đột nhiên cằm đau xót, bị Chu Thiên bắt ép mở ra.

Nam nhân không chút kiêng kỵ đem đầu lưỡi với vào miệng y lung tung khuấy động.
“Ô ô… Ừ…” Miệng Huyền Tấn đầy mùi vị tinh dịch tanh nồng, xấu hổ giận giữ bùng phát, hận không thể đâm chết đối phương, sau một khắc lại kìm lòng không được rên rỉ.

Thắt lưng Chu Thiên chen vào giữa hai chân y, dán sát vào khí quan nam tính ra sức ma sát, qua mấy cái, hai người đều cứng, hô hấp dồn dập.
 

“Muốn không?”

Chu Thiên đắc ý kết thúc nụ hôn dài, đem áo Huyền Tấn kéo lên tận ngực, cúi đầu hôn cổ Huyền Tấn, hõm vai, bất chợt cắn khẽ một cái, nhanh chóng ôm nửa người Huyền Tấn nổi lên mặt nước, đặt lên thành gỗ, đầu lưỡi để lên điểm hồng dựng thẳng trên ngực, liếm mút.

Huyền Tấn bị hắn khiêu khích cả người khô nóng, hạ thân càng ngày càng cứng đau không chịu nổi, dưới kích thích tình dục, đâu còn quan tâm cái gì, khàn giọng nói:

“Thả, thả ta ra.”

Cho dù làm, cũng là y ở trên!

Chu Thiên nghe ra thanh âm y đầy ham muốn, cười đen tối, ôm Huyền Tấn ‘rầm’ bước ra thùng nước tắm, cũng không thèm nhìn hai người toàn thân ướt nhẹp, đi thẳng đến bên giường.

Hai tay Huyền Tấn cuối cùng cũng được tự do, đảo mắt lại bị thân thể Chu Thiên đè nặng, nam nhân dùng đầu gối đẩy hai chân y, kéo quần, Huyền Tấn không cam lòng tỏ ra yếu thế, cũng đưa tay quào loạn một mạch, thế nhưng Chu Thiên vốn người đã trần truồng, không có y phục để cho y kéo, nhưng ngược lại khiến y kéo được mấy cọng tóc.

Tràn ngập trong không khí, đều là hơi thở nam tính nóng rát.

Lập tức chuẩn bị mở màn một hồi đại chiến vật lộn,  ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm nữ nhân nũng nịu: “Chu gia, ta là Loan Tiên, là Phương thiếu gia kêu ta đến hầu hạ Chu gia…”

Nữ tử vừa nói, vừa đẩy cửa phòng khép hờ đi vào, mang  theo một cỗ hương thơm, đột nhiên thấy hai đại nam nhân trần truồng  ôm nhau thành một đoàn, tươi cười quyến rũ trên mặt nhất thời cứng đờ.

Dục vọng Huyền Tấn đã tăng vọt, nghe được có người vào phòng, giống như bị thùng nước lạnh đổ lên đầu, hoàn toàn tỉnh táo.

Y thực sự đụng phải tà! Cư nhiên bị tên nam nhân xa lạ ở thanh lâu đùa  mở chân, còn xém chút nữa bị thượng!
Vạn nhất không khéo bị người nhận ra thân phận thật sự của y, truyền đi chẳng lẽ không phải đem mặt mũi Tử Dương Vương y cùng hoàng gia đều vứt sạch? Tin đồn nếu như truyền đến tai hoàng huynh, y cũng không cần chờ hoàng huynh hạ chỉ, tự mình thu dọn quần áo cả đời trông hoàng lăng luôn được rồi.

Nghĩ tới đây, Huyền Tấn vội vàng đẩy Chu Thiên trên người, tay chân cuống cuồng sửa sang lại quần áo, cúi đầu, co cẳng, xông khỏi khách điếm chạy trối chết.


Dọc theo đường đi đụng ngã mấy người đi đường, một hơi vội tới trước đại môn Tử Dương vương phủ, Huyền Tấn mới dừng lại, chống thắt lưng thở dốc.

Người trong phủ đã sớm phát hiện Huyền Tấn mất tích, thế nên trong ngoài đều lật tung lên tìm.

Thủ vệ đột nhiên thấy một người toàn thân ướt sũng xuất hiện, nhờ ánh đèn ngoài cửa mới thấy rõ chính là Huyền Tấn, chúng nhân vui mừng quá đỗi, ồn ào tiến lại, vây quanh Huyền Tấn đi vào trong, hô lớn:

“Vương gia đã về rồi! Đã về rồi! Mọi người không cần tìm nữa!”

“Vương gia người đã trở lại rồi.”

Tổng quản lo lắng đi quanh như kiến bò trong chảo, tảng đá lớn trong ngực cuối cùng cũng rơi rớt xuống, muốn hỏi Huyền Tấn đã đi nơi nào, nhưng thấy quần áo y ướt đẫm, sắc mặt không tốt, liền đem nghi vấn áp xuống, gọi một đám thị vệ hộ tống Huyền Tấn về phòng, dặn dò nhà bếp chuẩn bị bữa tối, lại bảo tôi tớ mau đun nước nóng để vương gia tắm rửa thay y phục.
Huyền Tấn thay xong quần áo, sau khi ăn uống no đủ, nhìn thị nữ thu dọn bộ trang phục thị vệ, lại không thấy lệnh bài.


“Tử Dương vương phủ, Lý Trùng?”

Chu Thiên tùy ý khoác áo choàng, chơi đùa lệnh bài vàng rực trong tay, ý cười lười biếng trong khóe miệng ẩn giấu tức giận.

Hồi tưởng tình hình trước mắt, hắn liền khó chịu tới cực điểm. Rõ ràng liền có thể đem thanh niên kia ăn vào miệng, ai biết con vịt đã đun sôi kia cũng dám đá hắn  chuồn mất, trên đường tình của Lý Trùng xưa nay chưa từng có, khiến hắn ngay tại trận sửng sốt, chờ đến lúc phản ứng kịp muốn đuổi theo, Huyền Tấn đã trốn khỏi thanh lâu.

Dục vọng bị dẫn ra còn chưa giải quyết, hắn thuận tiện ôm lấy Loan Tiên đưa tới cửa.

Cô nương kia cực kì không tệ, vóc dáng đầy đặn, ở trên giường cũng đủ phóng đãng , vốn là loại hình hắn thích, có thể tưởng tượng đến chính mình trên giường bị người đạp xuống, Lý Trùng liền nghẹn cả người, không có hôn để hâm nóng tình cảm, qua loa tiết hỏa, thưởng nàng một thỏi bạc rồi đuổi đi.

Hắn lần nữa nhảy vào thùng tắm lạnh thấu lần nữa tắm rửa một cái, trong lúc vô ý mò được vật lạ, nhưng lại là lệnh bài thanh niên kia đánh rơi.

Trước đó Lý Trùng đến Huyền Long trao đổi quốc sự, trước khi lên đường sớm đã đem nhân vật trọng yếu trong triều đình Huyền Long dò la rõ ràng, đối với bào đệ hoàng đế Huyền Long – Tử Dương vương gia càng khắc sâu ấn tượng, toàn bộ thông tin Phượng Vũ đều trình lên, cho Tử Dương vương Huyền Tấn tám lời bình: ‘Phi dương bạt hộ, hảo sắc hoang dâm!’

(Ngang ngược, háo sắc hoang dâm =)) hai thằng này đếu khác gì nhau =))) )

Hắn lúc đó chỉ là cười ha ha một tiếng, nghĩ thầm thân là hoàng thân quốc thích, kiêu căng khẳng định không thể thiếu, huống chi là nam nhân, nào có không đạo lý háo sắc? Ngược lại nghĩ Tử Dương vương nhất định là một tên tiểu nhân bụng dạ chính trực , so với ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo đổi lại càng dễ giao thiệp.

Về phần Lý Trùng này… Chu Thiên nhìn chằm chằm cái tên trên lệnh bài, khóe mắt có chút giật giật.

Chắc là thủ hạ Tử Dương vương đi. Có một chủ tử kiêu ngạo háo sắc, thảo nào người cũng có dáng dấp ngu ngốc vênh váo tự đắc, còn dám làm bùng lên hứng thú của hắn rồi bỏ trốn mất dạng.

 

Chu Thiên hắn không phải cứ thế mà giỡn qua được. Tiểu tử kia tốt nhất tự mình cầu phúc đi!

 

Huyền Tấn nửa nằm trên tháp, uống trà, mắt phải nháy một hồi, không khỏi cảm thất tà môn.

Từ tối hôm qua hồi phủ đến bây giờ, mắt phải của y thỉnh thoảng lại nháy. hắn da liền thường thường địa phát khiêu. Tục ngữ nói nháy mắt  trái có tài nháy mắt phải có tai, y một năm qua đã đủ lắm rồi, chẳng lẽ còn có cái điềm xấu gì còn ở phía sau chờ sao?”

Y tâm thần không yên buông chung trà, ăn trái cây tươi thị nữ bưng lên thì tên thị vệ hôm qua kích động chạy đến cầu kiến.
“Hắn tới làm gì? Không phải sáng nay bản vương phân phó trướng phòng (phòng lương) khen thưởng hắn sao?”Huyền Tấn cau mày, nhưng vẫn kêu tiểu thư đồng để người kia tiến vào.

“Tiểu nhân Lý Trùng, tới cảm tạ vương gia ban cho.”

Lý Trùng ôm hai nghìn lượng ngân phiếu, vui vẻ đi vào, hướng Huyền Tấn một đại lễ. Trong thiên hạ dĩ nhiên thật có chuyện tốt thế này, mượn thân y phục, liền kiếm được hai nghìn lượng bạc trắng bóng, hắn nhất định phải hảo hảo nịnh bợ Huyền Tấn thần tài này mới được.

“Vương gia sau này có cái gì sai phái, tiểu nhân dù cho nước sôi lửa bỏng chết vạn lần cũng không chối từ.’’
“Được rồi, ngươi lui ra đi.”

Huyền Tấn tức giận phất tay. Mất trắng hai nghìn bạc ròng, kết quả không ăn thịt dê, lại chọc một thân toàn mùi ghê tởm, bị tên nam nhân mặt theo kia chiếm hết tiện nghi!

“Vâng, vâng, vậy tiểu nhân xin cáo lui.”

Lý Trùng liền cung cung kính kính dập đầu một cái mới đứng dậy, liếc trộm một cái, vừa lúc thấy trên cổ Huyền Tấn có mấy vết hồng, chỗ hõm vai còn có một dấu răng,cảm thấy vui vẻ. Ngày hôm qua nhất định là vương gia lên phố tìm cô nương rồi, nhìn mấy vết kia, có thể tưởng tượng lúc đó ‘tình hình chiến đấu’ vô cùng kịch liệt.

 

Hắn cố tình lấy lòng huyền tấn, cười nói: “Vương gia tối hôm qua chơi có tận hứng?”

 

Nghe hắn nói cái kia, Huyền Tấn chán nản, cũng không thể phát tác, càng không thể nói mình mới là thiếu chút nữa bị người tận hứng chơi đùa.  Kẻ câm ăn hoàng liên (có nỗi khổ mà không nói được), y cười gượng hai tiếng: “Không sai không sai, chỉ tiếc cô nương kia khí lực không đủ, mới hai hiệp liền hướng bản vương cầu tha thứ.”
“Vương gia dũng mãnh phi thường a…”

 

Lý Trùng đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt mà vướt mông ngựa, đang vắt hết óc nghĩ mấy câu nịnh nọt, ngoài cửa lại có tiếng bước chân từ xa đến, tổng quản vương phủ cầm tờ thiếp vội vã đi vào.

“Khởi bẩm Vương gia, bên ngoài tới vài người muốn gặp ngài. Có một nam nhân mặt sẹo, còn tự xung là hoàng đế Câu Bình Chu Thiên, nói là ngưỡng mộ đại danh Vương gia đã lâu, đặc biệt tới bái phỏng. Lão nô không dám chậm trễ, để cho bọn họ trước tiên ở tiền viện Tiểu hoa thính dùng trà, thỉnh Vương gia định đoạt.”

 

Huyền Tấn sửng sốt, y tuy bị hoàng huynh lệnh cưỡng chế cấm túc trong vương phủ, nhưng cũng nghe nói đến Câu Bình nội lạo, đầu lĩnh hải tặc Chu Thiên tụ tập phản quân lật đổ hoàng vị Ân thị, tự mình đăng cơ xưng đế.  Y bất quá chỉ là một Tử Dương vương ăn không ngồi rồi, có gì đáng giá để Chu Thiên tới bái phỏng?
Chậm đã chậm đã! Mặt có sẹo? Ngày hôm kỹ nữ kia xông vào phòng, không phải kêu cái tên nam nhân mặt sẹo kia là Chu gia sao?

Sau lưng Lý Trùng nhất thời nổi lên một trận da gà, hỏi tổng quản:

“Dáng dấp Chu Thiên thế nào?”

“Chừng ba mươi tuổi, đại khái so với Vương gia ngài cao hơn nữ cái đầu, vai rộng chân dài, tướng mạo cũng coi như anh tuấn uy vũ, chính là bên phải khuôn mặt có vết sẹo…”

Tiêu rồi! Thật sự là tên sắc lang đó! Dưới đáy lfong Huyền Tấn rên rỉ một tiếng, khó trash lúc trước mắt y nháy liên tục, quả nhiên là một chuyện tốt. Đã chết! Thật là tên sắc lang đó nam! Huyền tấn dưới đáy lòng rên rỉ một tiếng, khó trách hắn lúc trước mắt phải da khiêu một liên tục, quả nhiên một chuyện tốt.

 

“Vương gia?” Tổng quản còn đang chờ hồi âm, thấy khuôn mặt tuấn tú của Huyền Tấn hết hồng rồi xanh lại đen, phút chốc đổi mấy loại màu, nhịn không được cẩn thận hỏi:

“Vương gia có hay không ra ngoài gặp hạ khách?”

“Không đi không đi.”

Huyền Tấn lắc mạnh đầu. Đùa sao? Đi gặp, chẳng phải mặt mũi y cũng vứt luôn à! “Ai biết mấy người kia có dụng ý tốt hay lại giả danh lừa bịp. Nói bản vương trọng bệnh trong người, không thể gặp khách.”

“Cái này…”

Vương gia rõ ràng  sinh long hoạt hổ, bệnh ở đâu ra! Tổng quản còn đang chần chờ, bị Huyền Tấn trừng hai mắt, lão không dám nói gì nữa, khúm núm đi ra.

“Tử Dương Vương gia bị bệnh?” Nghe xong tổng quản đáp lời, con ngươi Chu Thiên khẽ híp mộtcái, tinh quang bạo trướng.

 

Tổng quản sợ hãi xuất một thân mồ hôi lạnh, cố gắng trấn tĩnh, chắp tay bồi lễ. “Vương gia quả thực thân thể không khỏe, có chút thất lễ, mong rằng chư vị thông cảm.”

 

Theo Chu Thiên cùng đi, ngoại trừ Phượng Vũ còn có mấy thủ hạ đắc lực, mặt đều lộ vẻ không vui, phẫn nộ nói: “Tử Dương vương thật tự cao tự đại!”

Chu Thiên dùng tar a hiệu, ngăn cản mọi người tiếp tục càu nhàu, đối tổng quản cười nói: “Đã như vậy, vậy bọn ta liền không quấy rầy Vương gia dưỡng bệnh, hiện tại cáo từ.”

 

Tổng quản thở phào, dùng khuôn mặt tươi cười tiễn đoàn người Chu Thiên ra phủ.

Mấy tên thủ hạ kia hãy còn tức giận bất bình, đều mắng chửi Hoàng tộc Huyền Long ngạo mạn vô lễ. Chỉ riêng Chu Thiên lại cười thầm.

Phượng Vũ lần đầi tiên thấy Chu Thiên tốt tính như vậy, không khỏi hiếu kỳ hỏ: “Sư tôn, ngươi thật sự tin Tử Dương Vương sinh bệnh?”

Chu Thiên ở trên giang hồ nhiều năm, hắn sao lại nhìn không ra tổng quản chsinh là đang nói láo, bất quá hắn không muốn vạch trần lời nói dối của đối phương mà thôi.

Bái phỏng Chu Thiên chỉ là t ngụy trang, tìm kiếm chủ nhân lệnh bài kia mới là mục đích thực sự của hắn chuyến này. Vừa đến Tử Dương vương phủ, hắn liền phát hiện trong phủ thị vệ phục sức cùng trên người tiểu tử kia tối hôm qua mặc giống nhau như đúc.

Cái tên ngu ngốc đó, hoá ra là thị vệ Tử Dương vương phủ.

“Ha ha a…” Chu Thiên nhớ lại cười to. Đã biết thân phận của đối phương, sự tình cứ thế mà diễn ra. Tiểu tử kia, nhất định là thứ hắn phải nắm trong tay.

 


Hết chương 2

               

1 thought on “THKT – Chương 2

Tung bông ném gạch chọi đá ・(*///∇///*)・